Mùa xuân năm 1874, để phô trương sự giàu có của triều Đại Thanh, cũng như để thiết lập quan hệ với các nước phương Tây, Từ Hy Thái Hậu đã cho tổ chức 1 bữa yến tiệc xa xỉ, tiêu tốn gần 400.000 lượng vàng. Tiệc được đích thân Thái Hậu khai tiệc, bắt đầu đúng giao thừa năm đó, kéo dài đến giờ Tý ngày Mùng 7.
Quan khách dự tiệc tổng cộng có 400 người, gồm 212 sứ thần đến từ phái đoàn 8 nước, và 188 công thần của triều Mãn Thanh. Tiệc diễn ra ở Duy An Cung, sau khi Thái Hậu dự lễ trừ tịch ở miếu Tôn Long.
Để chuẩn bị cho bữa tiệc, ngay từ tháng 2 năm 1873, mỗi tỉnh của Trung Quốc đều phải tiến cử 10 đầu bếp giỏi nhất về kinh thành. Sau 2 tháng hội ý, nhà bếp trình lên thực đơn gồm 140 món, mỗi ngày đãi 20 món. Cứ mỗi 5 món, thực khách được uống 1 chén rượu quý có tác dụng tiêu thực. Sau mỗi món ăn, Thái Hậu gõ 1 tiếng ngọc khánh, 1 viên nội giám sẽ vòng tay xướng tên món ăn tiếp theo.
Trong số 140 món ăn kể trên, có 7 món vô cùng đặc biệt, có thể nói là “Độc nhất vô nhị”, cứ mỗi ngày dùng 1 món. 7 món ăn đó như sau:
TƯỢNG TINH (TINH KHÍ VOI)
Rồi ok, cái món này đích thị chính là 2 hòn bi mà các quý ông vô cùng quen thuộc ? Đầu tiên là khâu chuẩn bị, đầu bếp sử dụng tổ yến lấy từ biển Nam Hải, tẩy rửa cẩn thận rồi nấu với nước nhân sâm và đường Chủng Càu Chỉ của Đại Hàn. Tổ yến sau khi nấu xong sẽ được hòa cùng nước lê Vân Nam và bột Kiết Châu Phấn, nấu khô lại rồi nặn thành hình những con voi nhỏ đem nung cho thật chắc.
Tượng tinh được các nài voi lấy sẵn, rửa sạch để riêng. Khi mẻ voi bằng tổ yến được mang ra, đầu bếp sẽ khoét 1 cái lỗ trên lưng voi rồi nhét vào 1 cái bóng cá voi sấy khô với thuốc Bắc. Tượng tinh được nhồi vào trong cái bóng cá voi đó, rồi con voi tổ yến sẽ được đem đi hấp cách thủy.
Để thưởng thức, thực khách dùng kim vàng đâm vào bụng voi, để nước nhờn (it’s definitely sperm of elephant ? ) chảy vào chén bạc rồi uống. Món này cùng với Sâm Thử được tin là có tác dụng củng cố tinh lực phái mạnh.
SÂM THỬ (CHUỘT SÂM hay CHUỘT BAO TỬ)
Chuột mới đẻ được nuôi trong lồng kính, cho ăn nhân sâm loại thượng hạng và uống nước suối. Khi lứa chuột này đẻ con ra thì tiếp tục đem lứa con đi nuôi cũng theo cách đó. Phải nuôi đến lứa con cháu đời thứ 3 thì mới được xem là đại bổ. Chuột con mới đẻ của đời thứ 3, được mô tả như “1 củ sâm biết bò”, được đầu bếp nhúng vào mật ong trộn với sâm, nhung và các vị thuốc.
Đại sứ Tây Ban Nha ghi lại trong hồi ký rằng khi đến món này, mỗi người được dọn 1 con chuột nhưng chẳng ai dám động đũa. Thái Hậu thấy thế liền “khai trương”, cầm nĩa xúc 1 con lên, vừa nhai vừa suy nghĩ như nhâm nhi món ăn. Người tinh ý có thể thấy được tia máu vọt ra khi đâm vào thân con chuột.
Thái Hậu cười và nói với các đại sứ: “Tôi thấy tiếc cho đất nước tôi vì không có được nền văn minh Âu Mỹ như các ngài, nhưng riêng về cái ăn thì tôi thấy các ngài quả là lạc hậu, không biết cái gì là ngon, là bổ. Về món đó, các ngài có lẽ còn phải học nhiều của người Á Ðông.”
Chính đại sứ TBN, vì cả nể nên cũng đã bỏ con chuột vào miệng, nhưng phải chạy ra nhả ngay lập tức và còn sợ hãi đến 1 tháng sau.
NÃO HẦU (ÓC KHỈ)
Gần núi Thiên Hoa vùng Sơn Đông có rừng Lê Ngọc Căn trị được các bệnh cam, thận, nhiệt uất, ho kinh niên. Rừng lê này bị 1 bầy khỉ chén sạch, vì vậy thịt của chúng được xem là thơm, ngon, đại bổ, ăn vào trị được bệnh bán thân bất toại. Trong đó, phần não khỉ được xem là bổ hơn cả. Từ Hy Thái Hậu hạ lệnh bắt 200 con khỉ chưa thay lông, cứ mỗi con thưởng 110 lượng vàng. Số khỉ dùng đãi khách là 80 con, cứ 5 người ăn 1 bộ óc.
80 con khi này được tẩm bổ hàng ngày. Đến ngày “lên dĩa”, chúng được mặc trang phục, họa mặt như các gian thần khét tiếng trong lịch sử Trung Hoa và bị đóng vào 1 cái lồng, khóa chặt sao cho không thể nhúc nhích. Phần đầu được cạo sạch và để hở trên lồng. Cứ sau mỗi tiếng khánh ngọc của Thái Hậu, người hầu sẽ dùng chùy và búa giáng thẳng xuống đầu khỉ sao cho chúng chết ngay, cùng lúc đó sẽ có 1 người truyền lệnh thông báo “Gian thần XXX đã đền tội” (XXX là tên các gian thần, VD Tần Cối, Lưu Tỵ,…), mục đích là làm cho quan khách đỡ khiếp sợ. Người hầu sau đó dùng đũa vàng gạt bỏ xương sọ, dùng nước sâm nóng cho não tái đi để thực khách dùng muỗng bạc múc ăn.
PHƯƠNG CHI THẢO (CỎ PHƯƠNG CHI)
Cỏ Phương Chi là loại thảo dược chỉ mọc vào năm nhuận tại núi Thái Hàng vào đúng dịp trung thu, chỉ mọc trong vòng 1 tháng – 1 tháng rưỡi, gặp gió Bắc đầu mùa là khô héo ngay lập tức.
Muốn hái cỏ này cũng gian nan vcl. Phải dắt ngựa đực màu trắng tuyền lên núi trước 1 ngày, đợi mặt trời mọc thì dẫn ngựa đến phiến đá có cỏ cho ngựa ăn. Khi ngựa ăn no thì rút gươm chém chết ngay (Yo J ), moi bụng lấy dạ dày về phơi khô chế thuốc. Cỏ Phương Chi được nấu với Long Tu, được tin là giúp người ăn sảng khoái tinh thần (Như kiểu “refresh” vậy), tận 1 tháng sau vẫn tỉnh táo.
TRỨNG CÔNG
Người ta thường bảo “Nem Công chả Phượng”, ngầm ám chỉ thịt công là thứ vô cùng quý hiếm. Nhưng trứng công còn quý hơn thế. Công thường đẻ trứng ở nơi vô cùng hiểm trở, đặc biệt công đực sẽ bảo vệ ổ trứng đến cùng nếu có kẻ xâm phạm. Khi cùng đường không thể chống cự, công sẽ phá vỡ cả ổ trứng nhằm không để trứng bị trộm đi.
Lúc bấy giờ, Từ Hy Thái Hậu ra thông báo ai tìm được trứng công sẽ hậu thưởng. Có 1 người thợ săn đã đứng ra đảm nhận trách nhiệm. Người này có bầy khỉ 100 con, được huấn luyện thuần thục để hỗ trợ. Kết cục thu được 500 trứng công về đãi khách, nhưng bầy khỉ chết mất 1/3.
TRƯ VƯƠNG (HEO SỮA PHÚC CHÂU)
Món này không phải là món “Trư Bát Giới lên mâm” đâu nha cả nhà, mà là món heo sữa Phúc Châu được tin là ngon nhất trong tất cả các món heo, được mệnh danh “Trư Vương”. Tương truyền ở vùng Phúc Châu có giống heo quý, thịt thơm ngon, chuyên ăn 1 loại củ giống như củ Hoành Tinh ở đồi Châu Tịch Xương.
Có 60 con heo Phúc Châu, gồm 40 đực và 20 cái được tuyển chọn đưa về cung. Chúng được cho ăn toàn thức đại bổ, uống nước nhân sâm và thả tự do, mặc sức giao hợp và sinh đẻ, đến đời thứ 3 mới chọn ra 100 con heo sữa 2 tháng tuổi để đãi khách. Đầu bếp đập heo cho chết (không chọc tiết) rồi thui qua 1 lượt cho cháy lớp lông (Không trụng nước sôi làm lông). Sau đó, mổ bụng bỏ hết ruột gan rồi ướp gia vị quý trong vòng 3 ngày. Thịt heo được chưng cách thủy, tạo ra 1 món ăn cực kỳ thơm ngon, mềm rục đến tận xương, được các sứ thần ca tụng trong hồi ký mãi về sau.
SƠN DƯƠNG TRÙNG
Thái Hậu hạ lệnh cho các thợ săn Hồ Bắc lặn lội vào tận rừng sâu, đem về 6 con dê núi đang có chửa ở vùng Thiên Tân. Bầy dê được chăm nuôi cẩn thận, ăn cỏ vận chuyển từ Vân Nam và Quảng Tây về. Ngoài ra, chúng được ăn “Đông Trùng Hạ Thảo”, loại thuốc quý hiếm của Đông Y Trung Hoa, kèm với các loại thảo dược khác. 6 con dê này đẻ ra 1 bầy con mập mạp, to lớn hơn cả những con dê đồng loại.
Bầy dê con được nuôi đến 2 tháng tuổi, chọn lấy 14 con để nhà bếp giết thịt, làm lông, moi ruột. Sau đó, chúng được xử lý trong 1 quá trình vô cùng phức tạp như sau: Đầu tiên ngâm trong thùng gỗ, đựng nước gừng và rượu quý. Sau 1 ngày ngâm rượu, vớt dê ra ngâm vào thùng sứ, có sữa dê tươi và sâm nhung.
Sang ngày thứ 3, dùng dùi vàng xuyên thủng gương sen và cuống hoa quỳ trắng (loại hoa sen trắng nở vào mùa đông) của Đại Hàn, cắm vào mình dê. Tiếp tục ngâm đến ngày thứ 10, mở những đóa sen này ra sẽ thấy lúc nhúc những con giòi trắng béo ngậy (Welll yummy ? ). Những con giòi này được mang đi chế thành thuốc và các món ăn, được tin là có thể trị lao phổi, tê bại, bán thân bất toại.